Lại là Nhà trở lại với bài Blog mới đây. Lần này, chúng ta sẽ cùng nhau gặp một nhân vật siêu đặc biệt của Nhà nè. “Đặc biệt” là bởi vì anh chàng này từ nhân sự trở thành MPer chứ không phải từ MPer trở thành nhân sự như bao bạn khác đâu nha… Nói tới đây chắc mọi người biết ai rồi phải hong?. Người ấy không ai khác chính là chàng trai năng nổ, nhiệt tình trong team Seedings của Nhà, người anh cả luôn quan tâm, theo dõi những đứa em của MPer 38 - Phạm Nhật Cảnh.
“KHI NHÂN SỰ NHÀ LÀ MPER…”
Mình biết là Nhà có khóa học dạy tiếng Anh giao tiếp chỉ trong vòng 4 tháng nhưng mà không có ý định đi học vì nghĩ mình tự học được. Mình biết cách học, biết làm sao để học được cái này, cái kia nhưng vẫn không hiểu sao vẫn không có tiến bộ gì sau vài lần trải nghiệm.
Nhìn lại, mình mới thấy nguyên nhân chủ yếu bắt nguồn từ việc mình không biết cách phát âm có đúng hay không và cũng không có ai sửa cho mình hết. Vì vậy, mình mới quyết định đăng ký đi học.
Chọn Nhà là nơi bắt đầu hành trình học tiếng Anh không đơn thuần vì Nhà là nơi mình làm việc, mà là vì ở đây tạo được một môi trường cho học viên ứng dụng được ngay những thứ mình đã học.
Mình không thấy có áp lực gì hết mà lại còn thấy vui nữa: “Bởi vì mình là nhân sự Nhà đầu tiên chưa học ở Max Power mà”. Cảm giác mình là người đặc biệt nên thấy thú vị lắm. Hầu hết, các bạn trong lớp Mper 38 đều biết đến Phạm Nhật Cảnh vì mình đã hỗ trợ các bạn trong các lớp Demo nên vấn đề giao tiếp với các bạn trong lớp là rất dễ dàng. Cộng thêm việc đã quen với mấy coach trước nên tính cách của mình mọi người đều biết rõ, mọi người hay bảo mình là “serious”. Nhưng quen biết nhiều quá thì cũng trở thành cái hại với mình trong lúc học mà đặc biệt là tháng 4.
Cái tháng mà mọi người chuẩn bị bài viết về cảm xúc, về team, về Nhà,... thì mình lại bị ít cảm xúc hơn người khác. Nên tháng 4 là tháng mình nổ lực nhất. Bởi người ta hay nói “cái gì biết nhiều quá thì mất vui”. Mình rơi đúng vào trường hợp đó luôn. Khó khăn ập đến ngay lúc này, ngồi mấy tiếng đồng hồ mà mình chỉ viết được đúng 3 câu. Mình không biết phải làm sao nên chia sẻ với chị Quỳnh và được chị Quỳnh khuyên: “Mày phải cố lên, cứ viết đi từ từ nó sẽ ra”. Mình quyết tâm viết cho bằng được, rồi cũng viết được một khúc, mà toàn là kể thôi chứ không có nhiều cảm xúc. Đến ngày trước khi Tốt nghiệp, nghe chị Diễm bảo: “ Bài viết của tụi bây khô khan quá chỉ kể thôi nên bỏ nhiều cảm xúc vào”.
Lúc đó, mình bắt được từ khóa “cảm xúc” nên suy nghĩ lại khoảng thời gian đã trải qua với team, với Coach và quyết định viết lại toàn bộ bài trong khi mấy đứa em của mình đã làm xong hết rồi. Do viết lại, viết sau người ta nên phải nổ lực tập luyện rất nhiều. Cứ rảnh là mình lại tập nói nhiều, thêm động tác tay vào để bài thuyết trình được hoàn chỉnh nhất. Để rồi lúc đi học nhóm thấy team thuyết trình cũng nhen nhóm khả năng “bằng xuất sắc” nên càng nổ lực học hơn. Đến ngày thuyết trình, mình là một trong ba ứng cử viên sáng giá của tấm bằng “xuất sắc” đó cùng với hai bài thuyết trình dạt dào cảm xúc, lay động lòng người của Hằng và Linh. Trước giờ, mình đã quen với sân khấu rồi nhưng chả hiểu sao lúc đó lại run đến vậy. Lúc cầm tấm bằng trên tay cảm giác lâng lâng khó tả lắm. Chắc có lẽ vì thành quả tập luyện của mình được đền đáp xứng đáng.
Trong team mình thì chị Quỳnh không hay tổ chức cho mọi người đi chơi cùng bởi vì theo kinh nghiệm của chị Quỳnh thì “Team mà thân thiết quá sẽ học không tốt”. Chị Quỳnh thì luôn muốn các thành viên trong team có kết quả tốt nên chị rất khắt khe, chỉ toàn cho ôn bài bằng những trò chơi độc lạ không à, mà gắt lắm. Mỗi lần ôn như vậy ai mà thua là sẽ bị phạt mua bánh cho cả team ăn.
Team Foot lại là một team hiếu thắng nữa nên mọi người ai cũng học dữ lắm. Mình nhớ có mấy hôm mình lười không muốn đi học nhóm, mình đã viện cớ xin chị Quỳnh nghỉ. Nhưng không tài nào nghỉ được với chị, mình nói bận không học offline được thì chỉ cho mình học bằng Zoom, riết rồi mình cũng bỏ luôn ý định nghỉ học. Team Food háo thắng là vậy nhưng cũng sống tình cảm lắm.
Mình nhớ hôm đó là hôm test tháng 2 cũng là sinh nhật mình nhưng mình quên mất. Đang loay hoay ra lấy xe đi về thì cả team cứ dùng mọi cách để giữ mình lại. Đứng kì kèo một hồi lâu mới phát hiện ra hôm ấy là sinh nhật mình “Chắc tụi này đang tính làm gì đây”. Mình suy nghĩ rồi vẫn giả bộ là không biết gì, nói là phải về liền chứ không là kí túc xá đóng cửa để xem mọi người phản ứng thế nào.
Ai ngờ, mình mới dắt xe ra tới cổng thì mọi người chặn đầu xe lại và bắt thổi nến cho bằng được, sau đó mới cho mình về. Mình chỉ muốn nói với Foot là: “Không biết là tụi em có nhận được năng lượng từ anh không. Nhưng anh nhận được từ tụi em rất nhiều. Tụi bây máu chiến như anh vậy á. Nên lúc nào cũng làm anh cố gắng học để không làm gánh nặng cho team”.
Còn chị Quỳnh thì mình muốn nói là : “ Lúc đầu, em chọn vào team chị vì nghĩ năng lượng của chị sẽ kiềm được tính ngông của em lại. Chị đã giúp em được điều đó. Cảm ơn chị rất nhiều”.
Mình là người có thể nói là đã từng trải nghiệm các lớp học kĩ năng, cũng như kiến thức khá nhiều. Nhưng đa số các lớp học mình thấy toàn học lý thuyết là nhiều, không ứng dụng được bao nhiêu. Còn ở Max Power thì khác, mình có môi trường, có đồng đội. Nhà quả thật là nơi hội tụ đầy đủ yếu tố để mình thực hành.
Và thật sự thì sau 1 năm gắn bó với Max Power thì thấy bản thân mình tích cực hơn hẳn. Nhật Cảnh bây giờ không còn trì trệ nữa mà đã tập cho mình được THÓI QUEN lập “To do list” hằng ngày, đọc sách cùng mọi người rồi chạy bộ nữa. Kiểu, vào Nhà mình sẽ có cảm giác tiến lên mỗi ngày từng chút, từng chút một. Ở Nhà, sẽ không ai bị bỏ lại phía sau, mọi người sẽ cùng nhau nổ lực, cùng nhau cố gắng hết sức mình để mỗi cá nhân được phát triển bản thân mình một cách tốt nhất…
Với tư cách là một nhân sự Nhà, mình mong Max Power sẽ phát triển và giúp được nhiều thế hệ trẻ hơn. Đúng với sứ mệnh “Vì một thế hệ trẻ Việt Nam tốt hơn” mà cả đội ngũ Nhà chúng ta đang theo đuổi. À mình còn một điều nhỏ nhoi nữa là mong hai anh chị quyền lực của Nhà là Mr. Share và Trainer Diễm Phạm sẽ làm chủ thời gian hơn để tụi mình không chạy hối hả vì sợ kí túc xá đóng cửa nữa nha. “Em chỉ góp ý nho nhỏ vậy thôi chứ mọi thứ đều “Perfect” hết nha”.
Cuối cùng, với tư cách một học viên, mong là các bạn đang và sẽ học tại Nhà hãy kiên trì và nổ lực với những quyết định của mình để sau này đừng nói “Giá như…”.
Cám ơn Nhật Cảnh của chúng ta với phần phỏng vấn vô cùng thú vị nha. Nhà mong là sẽ gắn bó với bạn dài dài nè!
Nội dung: Lan Anh, Ngọc Thảo
Hình ảnh: Nguyễn Khôi