Nó làm con người ta cảm thấy tự ti biết bao, cái cảm giác mà bạn sẽ không bao giờ muốn nói Tiếng Anh nữa vì mình sẽ không có tố chất học đâu.
Những suy nghĩ đó cứ lấn át trong đầu như thế với lý do không có năng khiếu và rồi bạn sẽ từ bỏ... Nhà hiểu tâm trạng của bạn và cậu bạn chúng ta sắp gặp đây cũng đã từng có cảm giác đó. Nhưng cậu ấy không chấp nhận với những gì gọi là “năng khiếu” mà chọn tin vào bản thân mình.
Hãy hoà mình vào câu chuyện của Hồng Thuận - MPer 44 kiêm sinh viên năm 2 ngành Luật - Kinh Doanh của Đại học Kinh tế - Luật để tìm ra lối thoát cho việc học ngoại ngữ của chính cậu nhé!
Cậu đã bao giờ nghe ở đâu đó câu nói: “Ơ, mày nói Tiếng Anh, Tiếng Thái hay Tiếng Tàu vậy?”. Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng đã từng chứng kiến những cảnh tượng như thế này trên hành trình chinh phục Tiếng Anh đúng hong?
Cái làm em nhận thấy rõ nhất chắc là câu chuyện ngôi nhà huyền thoại của chị Diễm: “Phát âm là nền móng, muốn xây nhà tốt thì móng phải vững trước đã .” Chính cái “móng nhà” đó làm em thấy rõ tầm quan trọng của việc học Tiếng Anh qua những bước đầu tiên nên quyết tâm đi học luôn.
Em gặp Nhà chắc là phải qua duyên của bạn em rồi, lúc đấy bạn cùng phòng của em đăng kí rồi rủ em đi chung thế là đi luôn không nghĩ ngợi gì nhiều đâu. Cho đến khi em học thử AVĐV rồi tới Demo như mấy cú tát vào mặt em Nhà ạ. Nào là phát âm tệ và ngữ pháp cũng tệ không kém luôn.
Cộng thêm việc lần đầu tiên gặp chị Diễm là thấy cái nết của bã giống mình rồi gì mà nhây nhây, vui vui dễ sợ. Em thấy đây đúng là môi trường mà em cần để dễ tiếp thu mà không cần phải nhồi nhét theo cách truyền thống.
Quyết tâm là thế nhưng em vẫn còn chần chừ khi nghe đến học phí do sinh viên năm nhất mới lên ba mẹ dưới quê cũng lo tiền cho em nhiều lắm giờ lại học thêm nữa thì tốn quá. Nhưng em rất thích lộ trình 8 tháng của Nhà, có thể bạn khác thì ngán vì học lâu quá thì tốn thời gian vì cái các bạn cần là học vừa nhanh lại vừa có kết quả.
Còn em lại không nghĩ thế, em thích học dài lắm vì càng lâu thì em được học nhiều hơn, sẽ có môi trường, đồng đội thúc đẩy con người lười biếng như em hơn. Vả lại, đâu có thành quả nào mà không cần thời gian đâu.
Mới đầu được chia vào MPer 44 thấy khá là sốc với một chiếc lớp toàn nam mà nữ thì đếm trên đầu ngón tay cộng thêm việc đâu đâu cũng là SPKT nên hơi lạc lõng tí.
Nhưng sau đó học cùng rồi mới biết tụi này nó điên lắm, không có buổi nào đi học mà không cười. Đặc biệt là 44 rất thích ăn hủ tiếu nha mọi người, cứ tan học là hủ tiếu không? Mấy chiếc áo cam ngay quán hủ tiếu dưới chân cầu gần SPKT là tụi em đó mọi người, túc trực sau mỗi giờ học.
Còn nhớ lần đi trại chiến binh ở Max Power, tuy không hẳn là say nhưng đó là lần đầu tiên em lớn tiếng quát tất cả mọi người một cách vui vẻ như vậy. Nói chung là vui lắm Nhà ạ!
Nhưng nhớ nhất chắc có lẽ là chuyến đi Cần Giờ được set kèo trong vòng 5s của Never. Em vẫn còn nhớ như in buổi ngày hôm ấy, trời thì đẹp, còn mọi người ai cũng vui vẻ. Chắc có lẽ vì vậy mà vừa học xong tụi mình phóng xe thẳng xuống Cần Giờ luôn. Nhưng đời không như là mơ mọi người ạ. Trong lúc đi tụi mình không để ý nên đã đi qua làn xe ô tô, không chỉ một chiếc mà cả đám đều như vậy luôn.
Đúng là luật nhân quả không chừa một ai, tụi mình đã được các chú công an tiếp đón nồng nhiệt. Tuy mất chút đỉnh nhưng có lẽ nó đã để lại trong Never những kí ức không thể nào quên được.
Cái team gì đâu mà toàn hội tụ những con người lầy lội như nhau, hợp tính đến nỗi nói 1 câu ra là hiểu ý nhau liền, bắt trọn những tần số của nhau. Cộng thêm một chiếc Coach Nhàn rất tận tâm, luôn điều tiết cả team và kết nối mọi người lại với nhau. Anh Nhàn luôn để ý đến sự phát triển của cả team bằng sự tinh tế và quan tâm của mình.
Giai đoạn em thấy khó nhất là giai đoạn được học câu dài nhất ấy. Cảm giác mỗi lần học cứ như một gánh nặng vì nhiều từ mới hơn, cấu trúc lạ hơn. Nếu như tháng 1 em hăng hái như một chú ong vỡ tổ vì được khám phá ra vùng trời phát âm mới thì giai đoạn này khiến em hụt hẫng rất nhiều.
Nhưng không vì vậy mà em bỏ cuộc, vì lý do ban đầu đến với Nhà của em là thay đổi mình, thay đổi Tiếng Anh mình từng có nên em vẫn tiếp tục chỉ là năng lượng nó yếu ớt đi một chút thôi.
Còn một cảm xúc em không thể nào quên được đó là khi em được mọi người tin tưởng để hướng dẫn bài cho các bạn. Trong mắt mọi người lúc đó em hoàn hảo vì em học tốt hơn các bạn nhưng điều đó làm em thấy áp lực và lo lắng hơn.
Nó có nghĩa là em phải luôn giữ vững phong độ, mình sẽ được nhận sự hỗ trợ ít hơn,... Suy nghĩ đó cứ quẩn quanh trong đầu làm em rất khó chịu. Nhưng cũng nhờ sự tinh tế của anh Nhàn, đã chia team nhỏ hơn để mọi người hỗ trợ lẫn nhau.
Ban đầu em sợ mọi người khó chịu với mình khi được giúp đỡ nên không dám giúp nhiều. Rồi càng ngày em bị mấy đứa trong team sợ hãi vì cứ bắt tụi nó đọc lại mấy câu sai cho thuộc mới thôi. Có hơi kinh một chút nhưng em nghĩ nó tốt cho mấy bạn.
Khi nghe mấy bạn feedback đã thay đổi rất nhiều em thấy vui lắm. Thì ra cảm giác cho đi mà người nhận tốt lên nó vui đến như vậy.
Rõ rệt nhất chính là phát âm của em rồi. Còn nhớ ngày xưa tự ti khi bị bạn chọc đọc TA như tiếng Thái, tiếng Tàu gì đó thì giờ em sẵn sàng đọc "sang" hơn rồi. Khi có được cái “móng chắc” thì em thấy rất tự tin.
Giờ đi đâu em cũng có thể đọc Tiếng Anh mà không sợ gì nữa. Giờ việc xây được nhà chỉ còn là thời gian thôi.
Bên cạnh đó còn có khả năng Listening nữa, tuy có lúc không trung thực lắm nhưng em đã nghe tốt hơn qua từng tháng. Bây giờ đã có thể nghe được những đoạn nhỏ rồi.
Nếu ngày xưa không biết học gì, bắt đầu từ đâu thì sau khi kết thúc khoá học em đã tự lên kế hoạch học Tiếng Anh cho bản thân mình.
Có phương pháp rõ ràng và cụ thể hơn và quan trọng là em đang thực hiện nó thành THÓI QUEN HÀNG NGÀY.
Tuy không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng hiện tại kế hoạch của em diễn ra rất tốt và hy vọng nó sẽ gặt được thành quả như những gì em nhận được sau 8 tháng tại Nhà.
Tuy có hơi tiếc do không được đi săn Tây để biết khả năng ứng biến của mình tới đâu sau 8 tháng nhưng em sẽ cố gắng đồng hành các dự án tiếp theo tại Nhà. Còn những con người đặc biệt thì cái gì em cũng nói hết hôm tốt nghiệp rồi nên giờ là dặn dò thôi.
Chị Diễm nhớ là có nhiều lớp đi nữa thì cũng phải ăn cho đúng giờ vào. Còn anh Đạt thì chăm chút cho bản thân hơn dù là mùa xuân hạ thu đông hay deadline nhen. Còn Coach Nhàn thân yêu của em quá hoàn hảo nên không biết gửi gì luôn.
Còn team Never nữa, câu slogan “Never never never stop yeah” nên đừng kết thúc ở chặng hành trình này nhé vì tụi mình còn hẹn nhau sau hết dịch mà đúng hông? Nhớ mấy bạn nhiều.
Nội dung: Ngọc Thảo
Design: Nguyễn Khôi
Cuối cùng là dành cho những bạn MPers sau mình:
Cảm ơn em đã dành thời gian nói chuyện cùng Nhà. Chúc những dự định sắp tới của em sẽ thành công rực rỡ nhé!
Hẹn gặp lại em ở một hành trình khác nha!
“ Hãy làm theo những gì Nhà gửi gắm, nhắn nhủ để nhận được điều mà 8 tháng sau bạn sẽ không ngờ tới.”
https://www.facebook.com/anhngumaxpower
Địa chỉ: 201/11 Lê Văn Việt, phường Hiệp Phú, TP Thủ Đức
Số điện thoại: 0984330879 - 0372462412
Email: anhngumaxpower@gmail.com
Website: https://www.nhamaxpower.com
Vì thế hệ trẻ Việt Nam tốt hơn